Nghỉ hưu ở tuổi 27: Tham vọng, lười biếng hay điên khùng?

Tác giả bài viết là , sáng lập kiêm Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty Renters Warehouse USA (Công ty cho thuê nhà kho).

`Nghỉ

Tốt nghiệp trường Kinh doanh Harvard và trường kinh doanh MIT Sloan, Công ty của Brenton có quy mô 100 nhân viên, hoạt động tại 9 bang của Mỹ và quản lý số tài sản trị giá 750 triệu USD.

Tôi không biết tại sao từ lại luôn mang hàm ý quở trách – Tôi là một fan trung thành của lười.

Lý do là đây: Lười chính là động lực cho một người thông minh để luôn tìm cách đi từ điểm A đến điểm B một cách nhanh nhất có thể. Người lười biết rằng có rất nhiều điều và niềm vui trong cuộc sống cần trải nghiệm, vì thế họ thà tìm đường tắt để đi đến đích bằng cách băng qua vũng bùn còn hơn là tốn thời gian lê bước trên quãng đường dài để đến cùng đích đến.

Người lười có thể giúp xây dựng một doanh nghiệp trị giá hàng triệu USD trong khoảng thời gian ngắn ngủi rồi nghỉ hưu trong độ tuổi 20. Ít nhất, đó chính là quyết định của bản thân tôi.

Mọi người đều có kịch bản “điều gì sẽ xảy ra sau khi tôi qua đời”.

Riêng với tôi thì đơn giản hơn nhiều:

Bạn chết, thế là hết.
Bạn nằm dưới đất.
Chấm hết.
Cảm ơn và tạm biệt.

Với vài người, điều này thật đáng lo ngại, và nếu bạn không cần thận, bạn có thể hiểu sai về niềm tin này và tự tạo nên một cái cớ cho bản thân để không phải làm điều gì. Bạn sẽ tự nói với mình: “Những việc tôi làm đều vô nghĩa phải không?” Dĩ nhiên là không, hoàn toàn không.

Tin rằng tôi chỉ có 1 cuộc đời duy nhất để sống, còn gì có thể tạo cảm hứng hơn để sống, để làm những gì mà tôi muốn trong cuộc đời này. Ý của tôi là tôi có gì để sợ mất?

Với ý định về hưu ngay từ khi bắt đầu, tôi đã quyết định con số cần thiết là 7 triệu USD và độ tuổi 27 chính là hạn chót.

Tôi mới chỉ 21, với bề dày kinh nghiệm 1 năm điều hành thành công hoạt động của Công ty riêng, Renters Warehouse.

Giá trị số bất động sản công ty tôi đang quản lý nhìn chung là cực kỳ khả quan và quỹ đạo đã được xác định từ trước, cứ việc đi theo đã được thiết lập từ trước của tôi. Đó chính là thời điểm Công ty tự đi theo con đường đó.

Tôi cố gắng thiết lập chi tiết nhất có thể để hệ thống có thể tự vận hành khi tới đúng thời điểm tôi cần ngừng, điều đó có nghĩa là tôi phải giao quyền cho các cấp quản lý và nhân viên công ty phải thấy hứng thú gia nhập con đường mà tầm nhìn dài hạn của tôi đã vạch ra

Với việc tự gắn chặt mục tiêu hưu trí vào gót chân của mình, tôi tập trung xây dựng “sức mạnh dự bị” tại Renters Warehouse. Điều này có nghĩa là một chủ nhiệm bộ phận có thể có cơ hội trở thành CEO, một quản lý hành chính văn phòng có thể trở thành quản lý hệ thống và một cuốn “kinh thánh” hướng dẫn nhân viên cách vận hành để công ty luôn đạt sự tăng trưởng một cách chuyên nghiệp nhất.

Minh bạch là điều tối quan trọng, tôi trao quyền bằng cách cho họ quyền được xem xét toàn bộ sổ sách, họ được quyền ra quyết định, chịu trách nhiệm với quyết định. Quan trọng hơn hết là họ phải được trao các nguồn lực để thực hiện càng sớm càng tốt như: ngân quỹ được cung cấp đầy đủ, quyền định vị thương hiệu, tuyển dụng người phù hợp với yêu cầu.

Dệt nên văn hóa công ty chúng tôi chính là ý tưởng tinh thần lãnh đạo tiên phong sẽ hiện diện mọi nơi trong công ty, trong mọi hoạt động. Điều đó sẽ không là quá dài để khuyến khích việc đẩy tôi tới gần hơn thời điểm để rút lui.

Sau khi nói về cuộc chơi lớn trong suốt bảy năm, thời điểm tôi hình dung mình sẽ về hưu cũng đã đến. Nó không đến theo kiểu ánh sáng rực rỡ từ pháo hoa mà bạn tưởng tượng. Nếu có, bình minh của kỷ nguyên mới sẽ đến cùng với sự lo âu và đôi chút sợ hãi.

Vào năm 2013, tôi tự hào đã xây dựng được một sự nghiệp rực rỡ với tài sản ròng không dưới 20 triệu USD. Nhiều tháng sau sinh nhật 27 tuổi, tôi đi du lịch với vợ ở quần đảo Virgin. Khi bị bắt gặp đang làm việc với laptop, vợ tôi đã chất vấn: “Không phải anh nói sẽ về hưu khi anh tròn 27 tuổi sao?”

Thời gian trôi quá nhanh.

Bạn có thể tưởng tượng rằng bạn tuyên bố với mọi người bạn có kế hoạch về hưu sau cả thập kỷ cố gắng làm việc, điều đó làm bạn nhận được cái nhìn rất khác từ mọi người. Có thể tôi sẽ không lười hơn nếu tôi cố gắng.

Như lẽ thường, mọi người thường hay nghĩ việc về hưu giống như bàn giao chìa khóa văn phòng, tận hưởng thời gian để nằm dài trên võng hoặc chơi goft. Nếu vậy, những người yêu văn phòng của họ như yêu sân goft thì sao? Đối với tôi, tôi không tin nó là tất cả hoặc không là gì.

Về hưu có nghĩa là tôi có thể chọn khi nào tôi muốn làm việc và khi nào tôi muốn chơi goft. Có thể tuần tới tôi sẽ nghỉ làm đi du lịch Peru và tuần tiếp theo, tôi sẽ thực hiện một chuyến đi để quảng bá mở rộng việc nhượng quyền thương mại sản phẩm của công ty chúng tôi. Tự mình thiết kế mỗi ngày trong cuộc đời của mình như thế nào đó là một đặc quyền. Đặc quyền đó được tạo nên nhờ bạn biết cách tạo nên đội ngũ làm việc hiệu quả và xây dựng được văn hóa công ty.

Bạn có thể nói tôi là lười hay ngông cuồng, nhưng đừng gọi khi tôi đang đi nghỉ dưỡng. Đó là tất cả những gì bạn cần biết.

Theo Cafebiz

Cùng Danh Mục :

Nội Dung Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <s> <strike> <strong>